Dịch Covid-19 hoành hành dai dẳng hơn hai tháng nay đã ảnh hưởng đến mọi mặt cuộc sống. Từ chị bán rau ngoài chợ đến nhân viên trong phòng máy lạnh. Từ chủ cho thuê mặt bằng đến người đi thuê, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Sau nhiều năm làm việc, tôi hiện là chủ một dãy trọ 10 phòng, mỗi phòng thu 1,5 triệu đồng mỗi tháng. Tưởng đâu đây sẽ là nguồn thu nhập thụ động trong những lúc khó khăn nhưng không phải thế. Từ sau Tết, thấy ảnh hưởng của dịch ngày càng tăng, tôi đã chủ động giảm mỗi phòng 200 nghìn đồng/ tháng. Có hai phòng của sinh viên nghỉ Tết chưa vào, phiên dịch tôi đã giảm hơn 50% tiền, chỉ thu phân nửa tiền mỗi tháng.
Dịch ngày càng diễn biến phức tạp, trên tinh thần một miếng khi đói bằng một gói khi no, nhiều nơi đưa tin các chủ trọ giảm 1, 2 tháng tiền phòng. Tôi không thể giảm như thế được nên chỉ giảm được 500 nghìn/ phòng/ tháng. Thế là có một số người thuê than vãn với tôi, rằng tôi không thông cảm, đồng cảm với họ, là do hoàn cảnh khó khăn chung. Thậm chí tôi còn nghe họ nói là tôi keo kiệt, bủn xỉn, không quan tâm đến người khác. Thậm chí tôi còn nghe họ nói nếu không giảm nhiều hơn thì sẽ trả phòng, đường cùng thì sẽ về quê, xem tôi cho ai thuê vào thời này.
Nhưng tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình, hằng tháng cần tiền thuốc thang, tiền trả nợ vay ngân hàng... Nhiều chi phí phải đắp đổi, tôi đâu thể giảm trắng tiền cho cả 10 phòng được. Tôi thật sự rất khổ tâm, không biết phải ứng xử thế nào.
Chia sẻ bài viết của bạn cho mục Ý kiến tại đây .
Thanh Mẫn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét